Suy niệm CHÚA
NHẬT 26 THƯỜNG NIÊN – Năm C Lc 16, 19-31
HAI CẢNH ĐỜI
TRÁI NHAU
Nhà thơ Tố Hữu
trong bài thơ: “Hai đứa trẻ” đã viết:
“Hai đứa bé
cùng chung nhà một tuổi
Cùng ngây thơ, khờ dại, như chim con
Bụi đời dơ chưa vẩn đục hồn non
Cùng trinh tiết như hai tờ giấy mới”.
Hai đứa trẻ xem ra giống nhau vô cùng, cùng ngây thơ, khờ dại và hồn nhiên, nhưng lại quá khác xa nhau:
Cùng ngây thơ, khờ dại, như chim con
Bụi đời dơ chưa vẩn đục hồn non
Cùng trinh tiết như hai tờ giấy mới”.
Hai đứa trẻ xem ra giống nhau vô cùng, cùng ngây thơ, khờ dại và hồn nhiên, nhưng lại quá khác xa nhau:
“Ồ lạ chửa! Đứa
xinh tròn mũm mĩm
Cười trong chăn và nũng nịu nhìn me.
Đứa ngoài sân, trong cát bẩn bò lê
Ghèn nhầy nhụa, ruồi bu trên môi tím!
Đứa chồm chập vồ ôm li sữa trắng
Rồi cau mày: "Nhạt lắm! Em không ăn!".
Đứa ôm đầu, trước cổng đứng treo chân
Chờ mẹ nó mua về cho củ sắn!
Đứa ngây ngất trong phòng xanh mát rượi
Đây ngựa nga, đây lính thổi kèn Tây.
Đứa kia thèm, giương mắt đứng nhìn ngây
Không dám tới, e đòn roi, tiếng chưởi!”(Tố Hữu-Hai đứa trẻ)
Cười trong chăn và nũng nịu nhìn me.
Đứa ngoài sân, trong cát bẩn bò lê
Ghèn nhầy nhụa, ruồi bu trên môi tím!
Đứa chồm chập vồ ôm li sữa trắng
Rồi cau mày: "Nhạt lắm! Em không ăn!".
Đứa ôm đầu, trước cổng đứng treo chân
Chờ mẹ nó mua về cho củ sắn!
Đứa ngây ngất trong phòng xanh mát rượi
Đây ngựa nga, đây lính thổi kèn Tây.
Đứa kia thèm, giương mắt đứng nhìn ngây
Không dám tới, e đòn roi, tiếng chưởi!”(Tố Hữu-Hai đứa trẻ)
Đó cũng là bức
tranh hiện sinh của xã hội con người ngày hôm nay, khi sự chênh lệch ngày một
quá lớn giữa các nước trên thế giới, và giữa những người quá giàu và quá nghèo.
Người ta ước tính tài sản của ba người Mỹ giàu nhất thế giới
còn lớn hơn tài sản của 48 nước kém phát triển.
Bill
Gates giàu hơn 100 triệu người Mỹ nghèo nhất. Chỉ cần 40 tỉ đô la của ông, Liên
Hiệp Quốc đủ chi tiêu cho giáo dục cơ bản, sức khỏe, nước sạch và vệ sinh cho
cả thế giới trong một thời gian dài.
Khi
nhìn sự chênh lệch giữa ông nhà giàu và Ladarô, chúng ta thấy bức tranh hiện
thực của thế giới.
Hố
sâu ngăn cách giữa giàu nghèo ở đô thị, giữa đô thị và nông thôn, càng lúc càng
lớn.
Có
800 triệu Ladarô đang đói nghèo cùng cực. Hơn một tỉ Ladarô bệnh tật không được
chăm sóc. Vẫn có bao người chết đói mỗi ngày, vì không được hưởng gì từ các bàn
tiệc rơi xuống. Dụ ngôn của Chúa nhật 26 năm C lại một lần nữa cho chúng ta
thấy sự liên đới, cách sử dụng tiền của Chúa ban quan trọng biết bao cho phần
rỗi đời đời của mỗi người.
Liên đới trong trách nhiệm chia sẻ
Ông
phú hộ giàu có xét cho cùng cũng chẳng có tội tình gì. Nhà của ông làm tiệc,
linh đình trong hoan lạc, ngây ngất lẫn men nồng, đắm say trong yến tiệc. Ông
mặc gấm vóc lụa là, người hầu kẻ hạ. Ông sung sướng hưởng thụ những gì mình có.
Chung quy lại, trước mặt mọi người ông chẳng có gì để lên án. Thế nhưng chuyện
không dễ như vậy. Oái ăm thay, lại có kẻ: “mụn nhọt đầy mình, nằm trước cổng nhà
ông giàu có, thèm được những thứ trên bàn ăn của ông ấy rớt xuống mà ăn cho
no”(Lc 16,20). Ông nhà phú hộ đáng ra phải lưu tâm đến một Lazaro nghèo khó
đang cần đến sự giúp đỡ của mình. Trong thế giới toàn cầu hóa, trách nhiệm liên
đới luôn là một đòi hỏi cấp bách. Người ta không thể dửng dâng và đứng nhìn
những La-za-rô đang chết dần chết mòn trong những nỗi thống khổ của họ. Cũng
như ông Phú Hộ, con người sẽ bị án phạt khi sống vô cảm và thiếu sự chia sẻ cho
những hoàn cảnh éo le trong cuộc đời. Tài sản mà nhân loại đang sở hữu chính là
do Thiên Chúa ban một cách nhưng không. Người Phú Hộ đã sai lầm khi cho rằng
mình có quyền hưởng những gì mình thích, mà không hề biết quan tâm đến một số
phận của một con người. Người đó không đâu xa mà là nằm ngay trước cổng nhà
mình. Thiếu trách nhiệm với tha nhân, nhất là trong tình liên đới đại đồng. Ông
Phú Hộ đã trầm luân trong bể khổ, mà không thể nào quay lại được.
Liên
đới trong trách nhiệm yêu thương
Người
Việt Nam có những câu ca dao rất đẹp trong tình yêu thương nhau:
“
Bầu ơi thương lấy bí cùng,
Tuy
rằng khác giống mà chung một giàn”
Hoặc:
“ Những điều phủ lấy giá gươm,
Người
trong một nước phải thương nhau cùng”…
Vâng
đúng như vậy, giới răn thương yêu là cốt lõi của mọi lề luật, bác ái chính là
khởi xuất từ yêu thương, mà yêu thương chính là ở trong tình yêu của Thiên
Chúa. Những người giàu có nếu biết dùng những của cải chóng qua ở đời tạm này,
mà làm những việc lành phúc đức, thì họ sẽ trở nên rạng ngời trước Danh Thánh
Chúa. Ông Phú Hộ mời rất nhiều khách để dự tiệc. Nhưng tiếc rằng người nghèo
khó ngay trước cổng nhà mình thì không được quan tâm giúp đỡ. Giống như nhận
xét của Mẹ Terexa “Cái xấu lớn nhất trong thế giới ngày nay là thiếu vắng tình
yêu – sự thờ ơ khủng khiếp đối với người lân cận ngày càng phổ biến” (Mẹ
Têrêxa).
So
sánh hai cuộc đời của nhà Phú hộ và ông La-za-rô để cho thấy:
-hai
lối sống khác nhau đã làm nên hai điều trái ngược. Nếu như người nghèo khó
La-za-rô suốt đời phải sống trong túng cực, bị mọi người khinh chê thì khi chết,
ông lại được trọn vẹn phần thưởng lớn lao ở trên Thiên đàng.
-Ông
Phú Hộ thì ngược lại lúc sống đã hưởng thụ hết bao điều tốt đẹp trên trần gian,
thì số phận của ông lại là một kết cục bi thảm hoàn toàn. Ông phải trọn kiếp
trong đau đớn của ngày phán xét chung thẩm.
Lạy
Chúa xin cho chúng con biết giúp đỡ mọi người, thực thi các giới răn Chúa dạy,
và luôn quảng đại chia sẻ với những anh chị em đang trong những cảnh đời vô
cùng éo le. Amen.
Lm
Giacobe Tạ Chúc