Thứ Tư, 6 tháng 7, 2016

Ngày của Cha!
Khi con viết lên những dòng chữ này thì cha không còn nữa. Cha đã ra đi từ độ ấy, bỏ mẹ và các anh em con trong một nỗi đau tưởng chừng như chết được. Nhân ngày hiền phụ, con xin mượn viết thay lời với những kỷ niệm về Cha.
Hồi con còn thơ bé, vòng tay cha luôn bao bọc, chở che, từng miếng ăn giấc ngủ, có cha thật tuyệt vời. Sáng sớm, cha ra đồng, chiều về cha ẵm bồng con, dìu dắt con từng bước đi đầu đời. Những đêm mưa lạnh, nhà tranh dột ướt, cha ôm con và vỗ về cho con ngủ. Tuổi thơ con cứ thế lớn dần theo năm tháng, và cũng có nghĩa là tóc cha ngày càng bạc, làn da cha cũng dần sạm cháy theo tuổi đời của con. Những năm tháng học hành, thời khóa biểu của con là: toán, văn, anh, hóa, rồi thần học, kinh thánh, triết học…thì thời gian của cha là: ra đồng, gặt lúa, vào rừng làm cây, xuống sông suối để kiếm tiền nuôi con ăn học. Cứ thế thời gian dần qua mau, con đã đủ lông đủ cánh để bước vào đời. Năm tháng như không có điểm dừng, cho đến lúc hay tin: cha đã ra đi vĩnh viễn. Hôm ấy con nhớ lắm, một ngày đối với con không bao giờ quên được, bởi mình đã mất cha… Con gọi cha trong nước mắt và những nỗi đau xé nát cả tâm hồn. Mất cha con mất cha thật rồi. Từ đây, trở về trong mái nhà thân yêu, con không còn thấy bóng dáng cha già đâu nữa. Cha hỡi cha! Mãi mãi trong cha, con chỉ là một đứa trẻ thơ ngây ngày nào. Dù cho, con đã lớn khôn, nhưng trong trái tim bé nhỏ của mình, cha thật cao cả, bóng dáng cha mỗi ngày tựa cửa đợi chờ con về thăm, sau những chuyến đi dài trong công việc. Làm sao con có thể quên được công ơn như núi thái, nghĩa rộng như sông dài, tuôn chảy mãi trong huyết mạch của con.
Tháng sáu, ngày của cha, xin thắp lên một nén hương lòng để cầu nguyện cho những người cha, còn sống hay đã qua đời. Các Ngài vĩ đại, bởi chính sự hy sinh và công đức sinh thành dưỡng dục. Những người con mãi mãi muôn đời khắc ghi công ơn to lớn của những người Cha yêu.
 Lm Giacobe Tạ Chúc




HÃY LÀM NHƯ NGƯỜI SAMARIA
Lc 10, 25-37
Cố nhạc sỹ Trịnh Công Sơn viết trong ca khúc của mình như sau: “ Sống trong đời sống, cần có một tấm lòng”( Để gió cuốn đi), để chắt chiu, để góp cộng trong lòng mình nỗi trắc ẩn từ trái tim, đến trái tim. Không phải để gió cuốn đi mà để người người biết thương nhau, nhà nhà biết trao câu yêu thương. Người Samaria thật đẹp với những nghĩa cử: lại gần, băng bó, xức dầu, đỡ lên…thật giàu cảm xúc của cung bậc từ nhân.
Samaria! Cái tên gợi lên miền dân ngoại, dân tứ chiến phiêu bạt và không phải là dân tộc mà Thiên Chúa ưu ái. Dân Do Thái rất miệt thị và xa lánh họ. Thế nhưng, người Samaria hôm nay lại có một tên gọi rất dịu dàng và thân quen với mọi người: người Samaria nhân hậu. Đứng trước nỗi khốn cùng của nạn nhân vừa bị trấn lột, dẫu rằng chưa quen biết, cũng chẳng thân hơi họ hàng, biết đâu: “ Ách giữa đàng lại quàng vô cổ, hay làm ơn mắc oán”, theo kiểu nói của con người thời nay. Mặc cho có thể phiền phức đến chính mình, hay liên lụy vào những việc rắc rối. Không cần biết, người Samaria chỉ biết, trước mặt mình là một con người, là tha nhân, là anh em đồng loại, đang trong nguy kịch và cần sự giúp đỡ. Phản xạ động lòng thương khiến anh dừng lại, xuống lừa và tận tình chăm sóc nạn nhân. Không chút do dự hay tính toán, cũng không qua loa chiếu lệ. Sống hết mình, sẻ chia hết tình. Công sức và tiền của bỏ ra để giúp đỡ một người đang lâm nạn, trên đường đi ngang qua. Thật nếu dừng lại ở đây, và bình tâm suy nghĩ. Liệu có còn những người Samaria đó đây trong cuộc đời này hay không. Còn chứ, làm sao thiếu được những chàng trai, cô gái Samaria. Họ can đảm sống niềm tin trong những thử thách của cuộc đời. Họ là những mục tử cần mẫn sống chết vì đàn chiên. Họ là những tu sỹ nam nữ, ngày đêm âm thầm sống chứng nhân cho những giá trị cứu rỗi của Tin mừng. Họ là những ki-tô hữu, hay những con người lòng đầy thiện tâm, đang gieo mầm trong vườn nho của Chúa. Họ đông lắm, những môn đệ của Chúa Giê-su, đang ngày đêm theo bước chân của vị Thầy chí Thánh.
Hãy đi và làm như vậy! Lạy Chúa Giê-su, chúng con tin rằng trong tận sâu thẳm của cõi lòng. Hình ảnh về người Samaria mãi là lời nhắc nhở cho mỗi chúng con, về đức bác ái Ki-tô giáo. Và bác ái chính là:
“-Anh em hãy ăn ở thật khiêm tốn, hiền từ và nhẫn nại. Hãy lấy tình bác ái mà chịu đựng lẫn nhau” (Ep 4,2).
-“Anh em hãy mặc lấy những tâm tình từ bi, nhân hậu, khiêm cung, ôn hoà, nhẫn nại, chịu đựng lẫn nhau, và hãy tha thứ cho nhau, nếu người này có chuyện phải oán trách người kia” (Cl 3,12).
Lm Giacobe Tạ Chúc