Nghĩ
về một thời tuổi thơ!
Nhà thơ Giang Nam đã viết trong
bài thơ của mình như sau:
“Thuở
còn thơ ngày hai buổi đến trường
Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ
"Ai bảo chăn trâu là khổ''
Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao
Có những ngày trốn học
Đuổi bướm cạnh bờ ao
Mẹ bắt được...
Chưa đánh roi nào tôi đã khóc!
Có cô bé nhà bên
Nhìn tôi cười khúc khích...” ( Quê hương).
Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ
"Ai bảo chăn trâu là khổ''
Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao
Có những ngày trốn học
Đuổi bướm cạnh bờ ao
Mẹ bắt được...
Chưa đánh roi nào tôi đã khóc!
Có cô bé nhà bên
Nhìn tôi cười khúc khích...” ( Quê hương).
Đúng cái thời sách vở mơ màng,
tiếng con dế gáy mỗi sáng đánh thức lũ trẻ trong làng. Những ngày hè rong chơi
đá dế, trưa về ôm tác phẩm của Tô Hoài: “Dế mèn phiêu lưu ký”, đong đưa giấc ngủ.
Tiếng mẹ ầu ơ kề bên nôi vỗ về giấc ngủ tuổi thơ.
Mùa hè thời đó sao mà thi vị,
và đầy ý nghĩa. Chúng tôi buông hết những cuốn sách, bài tập hình học, đại số.
Thay vào đó là những chiều vác cuốc, đào những con giun đất, làm mồi đi câu cá,
ven những con suối, cạnh những cánh đồng lúa xanh mơn mởn, và ngồi rình những
con cò trắng phau, chúng đang tìm mồi
trên những thửa ruộng mới gặt xong. Thi thoảng đắm chìm theo những cánh diều tự
tay mỗi đứa xé giấy, cắt rồi dán thành, và thả chơi mỗi chiều khi trời lộng
gió. Không thiếu những trận đá banh trên những ô đất trống, hay dưới những con
đường đủ rộng cho lũ trẻ trâu trong xóm làng, thi nhau hò reo vang dậy. Những
đêm trăng sáng là lý tưởng nhất, để mỗi chúng tôi, kể cả bọn con gái bày ra đủ
trò: năm mười, tè núp tích bắn, kéo co, cướp cờ, ù thi…Những đống rạ to đùng là
nơi ẩn núp mỗi khi diễn ra các cuộc chơi. Tuổi thơ là thế, không có nhiều
phương tiện hiện đại như bây giờ, thế mà sao yêu đến lạ. Những con suối róc
rách uốn lượn chảy qua, những con đường mòn nho nhỏ, nơi mỗi chiều, chúng tôi rủ
nhau xuống tắm. Những trái sim dại ngọt bùi, làm tím môi mặn nồng. Buổi chiều
khói bếp thoang thoảng mùi nếp mới mẹ nấu, mùi hương đưa ngây ngất đến tận cõi
lòng. Ừ thì ra tuổi thơ là thế. Không bon chen, tranh giành, không toan tính lợi
thua, không ganh đua ảnh hưởng.
Mùa hè bây giờ sao nghe chật vật,
tiếng trống trường không biết khua vang vào thời khắc nào. Các em học sinh cứ
nơm nớp lo sợ, chưa có thời gian giải trí, thì hè đã vội qua. Những chiếc điện
thoại thông minh, như làm cho thế giới tuổi thơ bị thu nhỏ lại, qua những cú lướt
trên các trang web là như đã gặp nhau rồi. Chỉ cần ngồi một mình trong căn
phòng nhỏ, với một cú nhấp, thì đã có tất cả, tha hồ mà giải trí. Không gian và
thời gian cũng như không còn nhiều ý nghĩa. Ôi tuổi thơ:“đuổi bướm cạnh cầu ao”, giờ sao nghe xa lạ. Một chút xao động mùa
hè, xin gởi tặng trong ký ức tuổi thơ.
Linh mục Gia-cô-bê Tạ Chúc