Thứ Ba, 20 tháng 9, 2016

LA-ZA-RÔ VÀ NHÀ PHÚ HỘ (Lc 16, 19-26)
Chúa nhật XXVI năm C.
Thoạt nghe bài Tin mừng hôm nay, chắc hẳn lóe lên trong suy nghĩ của chúng ta là: những người nghèo mới được vào Thiên đàng, còn người giàu thì không? Như vậy phải chăng Tin mừng của Đức Giê-su cổ súy cho sự áp bức, bất công ở đời này, vì người ta cam chịu  thiệt thòi để mơ về một thế giới hạnh phúc sung sướng, ở trên trời. Chắc hẳn không phải vậy, lời Chúa không nhằm chủ trương một Giáo hội toàn những người nghèo, và kết án những người giàu có.
Có một điều ghi nhận rằng giữa người Phú hộ và La-za-rô có một khoảng cách rất gần ở đời này, nhưng lại rất xa ở đời sau. Thái độ đáng lên án của người Phú hộ, không phải vì anh ta giàu có, nhưng là vì anh ta sống quá dửng dưng, trước nỗi đau của người anh em đồng loại là người hành khất, không phải đâu xa, mà ngay trước cổng nhà mình. Đúng ra, trong địa vị và điều kiện đầy đủ của anh, anh phải quan tâm, giúp đỡ cho La-za-rô đang sống vất vã, thiếu thốn ngay bên cạnh mình. Với cách sống thiếu tình liên đới và chia sẻ, anh phú hộ như mất hút trong tâm trí của mọi người. Người hành khách thì có tên gọi: La-za-rô, còn người giàu có thì không. Đến đây, mỗi người có thể giải đáp được số phận của hai nhân vật, trong bài Tin mừng của Thánh sử Lu-ca. La-za-rô được vào Thiên đàng vì anh ta nghèo, nhưng sống đời lương thiện, luôn vâng theo thánh ý Chúa, và chấp nhận một hành trình, và một cuộc đời sống có ý nghĩa, và anh đã được hưởng hạnh phúc trong vương quốc tình yêu, của Đức ki-tô. Còn người Phú hộ, anh ta không thể vào nước trời, vì đó là nơi dành cho những người sống bằng tình yêu thương. Thiếu điều căn bản này, người Phú hộ đành phải chấp nhận phận số, và khoảng cách quá lớn, mà ở trong cuộc đời chính anh đã tạo ra.
Tác giả Nam Cao có viết một truyện ngắn, với tựa đề: “ Lão Hạc”. Lão Hạc nghèo lắm, Lão sống cơ cực, bệnh tật và cô đơn. Thức ăn của Lão là củ chuối, sung muối, nhưng cũng chẳng có mà ăn. Lão chỉ có một mảnh vườn, và lão không muốn bán vì để dành cho con trai. Lão tự vẫn, vì đó là lối giải thoát cho mình. La-za-rô, Lão Hạc của ngày hôm nay vẫn còn và nhiều lắm, Phú hộ cũng không thiếu trong xã hội đương thời. Khoảng cách giàu nghèo ngày càng lớn rộng ra. Thái độ sống vô cảm cũng đang thành một cơn bệnh, người ta có nhà cửa, tiện nghi rộng rải và thoải mái. Thế nhưng, tình thương yêu, sự chia sẻ và liên đới với nhau, thì hình như đang nhỏ dần lại.
Lạy Chúa Giê-su, xin cho lòng mỗi người trong chúng con rộng mở, để đón những La-za-rô đang nằm trước cổng nhà mình. Xin cũng cho có nhiều Phú hộ, và những người Sa-ma-ri-a nhân hậu, biết thực thi và nhận ra khuôn mặt đích thực của Chúa Giê-su trong những người bé mọn, để họ không dửng dưng, mà trái lại biết mở cửa nhà, để đón tiếp, giúp đỡ những anh chị em kém may mắn hơn mình. Amen.
Lm Gia-cô-bê Tạ Chúc