Ngày của Cha!
Khi con viết lên những dòng chữ
này thì cha không còn nữa. Cha đã ra đi từ độ ấy, bỏ mẹ và các anh em con trong
một nỗi đau tưởng chừng như chết được. Nhân ngày hiền phụ, con xin mượn viết
thay lời với những kỷ niệm về Cha.
Hồi con còn thơ bé, vòng
tay cha luôn bao bọc, chở che, từng miếng ăn giấc ngủ, có cha thật tuyệt vời.
Sáng sớm, cha ra đồng, chiều về cha ẵm bồng con, dìu dắt con từng bước đi đầu
đời. Những đêm mưa lạnh, nhà tranh dột ướt, cha ôm con và vỗ về cho con ngủ. Tuổi
thơ con cứ thế lớn dần theo năm tháng, và cũng có nghĩa là tóc cha ngày càng
bạc, làn da cha cũng dần sạm cháy theo tuổi đời của con. Những năm tháng học
hành, thời khóa biểu của con là: toán, văn, anh, hóa, rồi thần học, kinh thánh,
triết học…thì thời gian của cha là: ra đồng, gặt lúa, vào rừng làm cây, xuống
sông suối để kiếm tiền nuôi con ăn học. Cứ thế thời gian dần qua mau, con đã đủ
lông đủ cánh để bước vào đời. Năm tháng như không có điểm dừng, cho đến lúc hay
tin: cha đã ra đi vĩnh viễn. Hôm ấy con nhớ lắm, một ngày đối với con không bao
giờ quên được, bởi mình đã mất cha… Con gọi cha trong nước mắt và những nỗi đau
xé nát cả tâm hồn. Mất cha con mất cha thật rồi. Từ đây, trở về trong mái nhà
thân yêu, con không còn thấy bóng dáng cha già đâu nữa. Cha hỡi cha! Mãi mãi
trong cha, con chỉ là một đứa trẻ thơ ngây ngày nào. Dù cho, con đã lớn khôn,
nhưng trong trái tim bé nhỏ của mình, cha thật cao cả, bóng dáng cha mỗi ngày
tựa cửa đợi chờ con về thăm, sau những chuyến đi dài trong công việc. Làm sao
con có thể quên được công ơn như núi thái, nghĩa rộng như sông dài, tuôn chảy
mãi trong huyết mạch của con.
Tháng sáu, ngày của cha,
xin thắp lên một nén hương lòng để cầu nguyện cho những người cha, còn sống hay
đã qua đời. Các Ngài vĩ đại, bởi chính sự hy sinh và công đức sinh thành dưỡng
dục. Những người con mãi mãi muôn đời khắc ghi công ơn to lớn của những người
Cha yêu.
Lm Giacobe Tạ Chúc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét