Thứ Năm, 8 tháng 12, 2016

NHỮNG MẢNH ĐỜI VỤN VỠ

NHỮNG MẢNH ĐỜI VỤN VỠ

Ai đã một lần đến đây, cơ sở 2 thuộc Xã Tân Hà, Huyện Hàm  Tân, là nơi đang chăm sóc cho những người tâm thần, và những người có những hoàn cảnh đáng thương, thì không khỏi xót xa cho những mảnh đời, mà tôi tạm gọi là: vụn vỡ.

Hơn 170 người trong đó đủ những mảnh đời và phận người, làm tôi không sao cầm được nước mắt. Họ là những bệnh nhân tâm thần, với những bệnh tình khác nhau. Có những người hầu như mất hết lý trí, họ la hét, đưa những ánh mắt vô hồn nhìn chúng tôi, như trong một thế giới vô tri. Có những người nhẹ hơn, họ có thể có một vài nhận thức nhỏ, nhưng cũng chưa thể nói là hoàn toàn tự chủ. 24 anh chị em làm việc ở đây vô cùng vất vả, họ làm chủ yếu là dựa vào cái tâm, những mảnh vụn của tình người, được nhặt ghép lại, trong tấm lòng nhân ái và độ lượng. Nhìn những sinh hoạt của những người tâm thần, tôi chợt nghĩ sao phận người vụn vỡ đến ê chề. Cũng một kiếp người, nhưng ở đây sao thiệt thòi quá. Họ như những người vô gia đình, nụ cười của họ có điều gì đó thức tỉnh lương tâm của mỗi người. Vào đây, phần lớn họ là những người không chốn nương thân, không tình thân máu mủ. Họ sống nhờ vào những tấm lòng, của các Y Bác sĩ, của những người hy sinh phục vụ, vì tình thương đồng loại. Ở một khu khác, nơi đa phần là những người già yếu, không con cháu, không người thân hơi, họ vào đây gởi thân phận mình, như những cây chùm gửi quấn mình vào những thân cây. Có những người mắc phải những căn bệnh hiểm nghèo, lao phổi, ung thư, tai nạn làm cho họ sống đời thực vật…Nhìn những mảnh đời sáng tối và mong manh, lòng tôi chợt thấy nao nao đến lạ. Ngoài kia, biết bao người may mắn được thừa hưởng cuộc sống , với đầy đủ các phương tiện, và những điều kiện, có khi lại dư đầy. Ở đây thì mọi thứ xem ra còn chật vật quá, mong sao những góp nhặt, và những tấm lòng bác ái yêu thương, đến được những nơi này, để làm ấm lại những trái tim của những con người, hình như đã ngừng đập, trong những bệnh hoạn về thể xác, cũng như trong sâu thẳm của tâm hồn.

Cố nhạc sỹ Trịnh Công Sơn có viết:
Sống trong đời sống. Cần có một tấm lòng 
Để làm gì em biết không?
( ca khúc để gió cuốn đi)
Vâng để nối kết tình yêu thương, để cảm thông và chia sẻ với những mảnh đời như những mảnh vỡ của thủy tinh. Góp chút cho đời, đời sẽ mặn nồng hơn, chung nhau xây đắp, tình thương sẽ trở nên con đường hy vọng cho mỗi người, trong xã hội ngày hôm nay.

Linh mục Giacobe Tạ ChúcAi đã một lần đến đây, cơ sở 2 thuộc Xã Tân Hà, Huyện Hàm  Tân, là nơi đang chăm sóc cho những người tâm thần, và những người có những hoàn cảnh đáng thương, thì không khỏi xót xa cho những mảnh đời, mà tôi tạm gọi là: vụn vỡ.

Hơn 170 người trong đó đủ những mảnh đời và phận người, làm tôi không sao cầm được nước mắt. Họ là những bệnh nhân tâm thần, với những bệnh tình khác nhau. Có những người hầu như mất hết lý trí, họ la hét, đưa những ánh mắt vô hồn nhìn chúng tôi, như trong một thế giới vô tri. Có những người nhẹ hơn, họ có thể có một vài nhận thức nhỏ, nhưng cũng chưa thể nói là hoàn toàn tự chủ. 24 anh chị em làm việc ở đây vô cùng vất vả, họ làm chủ yếu là dựa vào cái tâm, những mảnh vụn của tình người, được nhặt ghép lại, trong tấm lòng nhân ái và độ lượng. Nhìn những sinh hoạt của những người tâm thần, tôi chợt nghĩ sao phận người vụn vỡ đến ê chề. Cũng một kiếp người, nhưng ở đây sao thiệt thòi quá. Họ như những người vô gia đình, nụ cười của họ có điều gì đó thức tỉnh lương tâm của mỗi người. Vào đây, phần lớn họ là những người không chốn nương thân, không tình thân máu mủ. Họ sống nhờ vào những tấm lòng, của các Y Bác sĩ, của những người hy sinh phục vụ, vì tình thương đồng loại. Ở một khu khác, nơi đa phần là những người già yếu, không con cháu, không người thân hơi, họ vào đây gởi thân phận mình, như những cây chùm gửi quấn mình vào những thân cây. Có những người mắc phải những căn bệnh hiểm nghèo, lao phổi, ung thư, tai nạn làm cho họ sống đời thực vật…Nhìn những mảnh đời sáng tối và mong manh, lòng tôi chợt thấy nao nao đến lạ. Ngoài kia, biết bao người may mắn được thừa hưởng cuộc sống , với đầy đủ các phương tiện, và những điều kiện, có khi lại dư đầy. Ở đây thì mọi thứ xem ra còn chật vật quá, mong sao những góp nhặt, và những tấm lòng bác ái yêu thương, đến được những nơi này, để làm ấm lại những trái tim của những con người, hình như đã ngừng đập, trong những bệnh hoạn về thể xác, cũng như trong sâu thẳm của tâm hồn.

Cố nhạc sỹ Trịnh Công Sơn có viết:
Sống trong đời sống. Cần có một tấm lòng 
Để làm gì em biết không?
( ca khúc để gió cuốn đi)
Vâng để nối kết tình yêu thương, để cảm thông và chia sẻ với những mảnh đời như những mảnh vỡ của thủy tinh. Góp chút cho đời, đời sẽ mặn nồng hơn, chung nhau xây đắp, tình thương sẽ trở nên con đường hy vọng cho mỗi người, trong xã hội ngày hôm nay.


Linh mục Giacobe Tạ Chúc 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét