NGÀY
CỦA CHA
Cơn
mưa chiều bất ngờ ập đến, những làn gió theo mưa vào hạ, con đường sủng ướt
nước cuốn theo. Ngồi một mình trong căn gác vắng, hắn cảm thấy nhớ cha vô cùng.
Nhất là mỗi lần tháng sáu trời mưa, trời mưa không dứt. Từ ngày mất cha, cũng
là lúc hắn cảm thấy thiếu đi một điều gì đó, mà không sao có thể bù đắp nỗi.
Kỷ
niệm mãi khắc ghi, hình bóng người cha thân yêu trong hắn luôn là một ký ức len
lỏi vào trong những nỗi nhớ niềm thương, không phải bất chợt, mà là những
khoảng khắc khó phai mờ trong lòng hắn. Một thưở còn thơ, có thể khi trí khôn
hắn bắt đầu xếp thành lớp những hình ảnh tạo thành từ những miền còn ấu thơ.
Cha thường chở hắn đến trường. Mỗi tối, sau một ngày vất vả, cha cõng hắn trên
vai, rảo qua các con hẻm và ghé lại các tiệm bán bánh kẹo, bán đồ chơi. Hắn tha
hồ theo tiết tấu của nhạc khúc: lộc cà lộc cà lộc, nhong nhong nhong, cha làm
con ngựa, để cho con vui cỡi con ơi…Cha hắn làm trong bệnh viện, ngoài giờ hành
chánh, ông lại chạy xe ôm để kiếm thêm tiền nuôi anh chị em hắn đi học. Những
ngày chúa nhật, sau giờ tan lễ, cha lại chở anh em hắn ra bền sông Bạch Đằng,
để ngắm nhìn dòng sông và những con tàu cập bến. Tuổi thơ hắn trôi đi trong
vòng tay yêu thương của cha thật ngọt ngào.
Sau
biến cố năm 1975, gia đình hắn loạn lạc, cha phải trải qua biết bao nhiêu thăng
trầm, vào sinh ra tử để gia đình được yên hàn. Sau thời binh biến, cha phải
nhọc nhằn vất vả, một nắng hai sương, gồng gánh bằng mồ hôi và nước mắt để nuôi
hắn ăn học, trong thời buổi khó khăn, gian khổ. Cứ thế và thời gian trôi đi,
hắn lớn khôn mỗi ngày và cha cũng ngày một già hơn. Sau nhiều năm quá vất vả,
và rồi để một ngày, cha mãi mãi ra đi, bỏ lại hắn và gia đình trong nỗi đau tê
tái lòng. Mất cha, hắn không tài nào nguôi ngoai được, câu ca dao mà người ta
thường nói thật là ý nghĩa vô cùng:
“ Còn cha gót đỏ như son,
Một mai cha chết, gót con đen sì”
Nhân
ngày của cha, hắn lặng lẽ bên căn gác với cung đàn nhỏ giọt thê lương. Chiều
lại mưa, những giọt mưa lạnh lùng phủ kín đường vào nghĩa trang heo hút gió
lạnh đầy. Hắn đốt vội điếu thuốc, đưa lên miệng để phả một vài làn khói xua tan
đi cái lạnh của chiều mưa. Xa xa, con đường mờ mờ, ẩn khuất dưới cơn mưa buổi chiều. Lòng hắn cảm
thấy lạnh lạnh khi khói nhang trên bàn thờ sắp tàn, và chiều vội vã giăng màn
theo cơn mưa, nỗi nhớ cha dai dẵng, như không thể dứt trong cơn mưa của một buổi chiều .
Lm
Giacobe Tạ Chúc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét